Thị giác – giác quan tưởng chừng khách quan nhất – lại là nơi đầu tiên đánh lừa bạn.
Bạn tưởng bạn thấy “sự thật” – nhưng thật ra bạn đang thấy:
Những gì não bộ cho là quan trọng
Những gì tâm trạng hiện tại khuếch đại
Những gì niềm tin cũ sàng lọc
Nói cách khác, “Mắt nhìn” là thao tác vật lý – còn “Tâm thấy” mới là trải nghiệm thực tại.
Khi bạn thấy một người đang khóc:
Nếu tâm bạn đang mềm, bạn gọi đó là nỗi đau
Nếu bạn đang tức giận, bạn gọi đó là giả tạo
Nếu bạn từng bị tổn thương, bạn có thể thấy đó là đòn thao túng
Hình ảnh không đổi – nhưng cách hiểu lại khác. Vì vậy, sự thật không nằm ở vật thể, mà nằm ở người quan sát.
Tâm trí không chụp lại toàn bộ thế giới, nó chỉ chọn lọc dữ liệu phù hợp với niềm tin đã có sẵn, rồi vẽ lại một “phiên bản thế giới” mà bạn tin là đúng.
Đây là lý do vì sao:
Hai người cùng chứng kiến một sự kiện – nhưng tường thuật hoàn toàn khác nhau
Một người càng tin điều gì, thì càng chỉ thấy bằng chứng ủng hộ cho điều đó
Và người bảo thủ nhất lại là người tưởng mình “khách quan” nhất
🔸 Lớp cảm xúc: bạn đang vui hay buồn? Lo âu hay thảnh thơi?
🔸 Lớp tổn thương: bạn từng bị phản bội, bị chối từ, bị sỉ nhục?
🔸 Lớp giáo dục và văn hóa: bạn được dạy điều gì là đúng – cái gì là đáng tin?
🔸 Lớp bản ngã: bạn muốn được nhìn thấy là ai – và bạn ghét bị nhìn thấy là ai?
Mỗi lớp đó là một kính lọc đặt giữa bạn và thế giới.
Chúng tạo ra một “giao diện thực tại” – không phải thực tại.
Không có cái nhìn tuyệt đối – nhưng bạn có thể đến gần hơn với sự thật nếu:
Biết mình đang đeo kính gì
Dám tháo kính đó ra khi cần
Và học cách nhìn thế giới như lần đầu – không phán xét, không gán nhãn
Đó gọi là cái thấy không dính mắc – cái thấy của thiền, của sự tỉnh thức, của trí tuệ.
“Không phải bạn thấy gì – mà là bạn đang thấy bằng tâm trạng nào, bằng niềm tin nào, và bằng kỳ vọng nào.”
— Thegioiquan.com