Mỗi con người sinh ra với một hạt giống nguyên bản – cái chất riêng, bản tính sâu thẳm, tiếng gọi từ bên trong.
Thế nhưng, lớn lên trong xã hội, ta dần mặc vào những vai diễn:
Đứa con ngoan
Nhân viên giỏi
Người thành đạt theo chuẩn mực xã hội
Dần dần, ta quên mất mình là ai. Ta sống theo “kịch bản tốt” mà người khác viết, nhưng lại lạc mất bản thể đích thực của mình.
Mất kết nối với bản thể – là mất định hướng sống.
Không có chính quyền nào đủ rộng lượng để trao cho ta tự do tâm trí.
Không có người dẫn đường nào có thể đi giùm ta vào bên trong mình.
Tự do thật sự bắt đầu khi:
Ta nghi ngờ những thứ được gọi là “đúng”
Ta thấy mình đang bị kiểm soát bởi những thứ tưởng là tự chọn
Ta bắt đầu hoài nghi cái vai mà mình đang đóng có phải là “tôi” không
Đây không phải là một chuyến phiêu lưu để thêm cái mới, mà là:
Gỡ bỏ những lớp bọc không còn phù hợp
Đối diện những vết thương đã từng bị chôn giấu
Chấp nhận sự mâu thuẫn, chưa hoàn hảo và biến động trong chính mình
Không ai có thể trao cho bạn bản thể.
Chỉ có bạn – khi dám bước vào vùng tối của chính mình, mới có thể tìm thấy ánh sáng bên trong.
❝ Muốn biết mình là ai, đôi khi phải dám không là gì cả một thời gian. ❞
Bạn không còn sợ mất vai diễn
Bạn bắt đầu nói “không” một cách tự nhiên
Bạn cảm thấy bình yên dù không ai hiểu bạn
Bạn chọn điều đúng với giá trị – dù không dễ dàng
Không ai nắm giữ chìa khóa tự do của bạn.
Không có vị thánh nào cứu bạn nếu bạn không dám quay lại làm bạn với chính mình.
Bản thể không nằm ở cuối hành trình, mà chính là con đường bạn dám bước từng bước bằng chính chân mình.
🌿 “Trở về bản thể không khiến bạn rực rỡ hơn người khác – nhưng khiến bạn thật sự sống. Và như thế là đủ.”
— TheGioiQuan.com